Tôi là kẻ ham chơi. Sự chơi của tôi cũng chẳng lấy gì làm ghê gớm, đại khái cũng chỉ lê la rượu vã, chim gái, hát hò. Ấy thế mà cũng mất việc, tốn tiền, hại sức ghê gớm. Tôi phải tìm kiểu chơi gì mà không mất việc, hại sức mà lại có tiền. Thế là tôi biên văn, chơi blog. Địt mẹ, tưởng không mất việc, tốn tiền hay hại sức, ai dè còn khốn hơn. Thế là đéo được.
Tôi mót văn trên blog đi gửi báo, chả báo nào đăng, chúng bảo văn chương tôi chả nghĩa lý đéo, lại mất dạy. Vợ tôi động viên, bảo văn chương khiếm nhã, mất dạy, không thể đăng báo tử tế trong thời đại nết na được, may chăng khi báo chí mất dạy, thời đại mất nết thì mới có cơ lên ngôi. Nhẽ vợ tôi đúng!?
Tôi cũng được an ủi, bởi những thứ nhăng cuội tôi biên trên blog cũng có ối người đọc, già trẻ gái trai, trong ngoài đủ cả. Nhiều người hâm mộ tôi, họ mật thư, gửi tin nhắn ngợi khen, tán tỉnh, mong làm quen, đủ cả. Tôi không trả lời, chỉ đọc thôi, sướng âm ỉ mấy ngày. Tôi kiêu và bẩn thỉu.
Có người nhắn tin cho tôi, nguyên văn “ em là xxx, rất hâm mộ các bài viết của anh. Anh không biết nó cứu dỗi tâm hồn em lớn lao như thế nào đâu. Mong gặp anh” He he, phê chưa? Tôi kiêu và bẩn thỉu, đéo thèm nhắn lại. Tin nhắn tiếp tục “ văn anh hay thế sao lại kiệm lời với em” He he, đéo được rồi, tôi nhắn lại “ ai đấy? Đực hay cái?”. Máy tôi rung lên, từ số vừa nhắn tin, giọng oanh vàng ngọt ngào, ướt như có nước mắt. Không biết xấu hay xinh, nghe giọng đã thấy thích rồi, đàn bà thanh âm mà chuẩn thì kiểu gì cũng ngon cơm. Đấy là tôi đoán thế, không mò đâu, toàn khoa học và trải nghiệm cả đấy.
Tin nhắn qua lại hàng ngày, toàn những chuyện bâng quơ, không đầu cuối. Nhiều hôm bù khú với đám bạn, chúng rổn rảng a lô chuyện làm ăn, gái mú, tỉ nọ tỉ chai, chân dài chân ngắn làm tôi ghen tỵ và lạc lỏng, tôi cũng rút máy ra gọi cho em. Tôi tự ta đây, ve vuốt tý, chết đéo ai, lại đỡ ngượng.
[url=http://www.truyencuoitieulam.com/wp-content/uploads/2010/12/1293261162tranhvui24htainancuaonggianoel5.jpg][img(0px,317)]
http://www.truyencuoitieulam.com/wp-content/uploads/2010/12/1293261162tranhvui24htainancuaonggianoel5_thumb.jpg[/img][/url] Tôi quyết định nâng cấp quan hệ từ tin nhắn lên chát chít, thế tiện hơn, lại đỡ tiền. Tôi nhắn em nick name. Tối nào tôi và em cũng chát. Vẫn những chuyện không cuối và chẳng đầu. Em còn gửi ảnh cho tôi, toàn bức đẹp. Đáp lại, tôi cũng nhờ bạn tôi bắn bờ lu tút vài bức chụp tôi lúc đang say sưa trong phòng hát và quán cháo lòng, tôi chuyển vào máy tính, gửi em. Tôi tử tế vậy bởi qua hình tôi thấy em đẹp. Xấu tôi thèm vào.
Tôi vào Sài gòn có công việc, bụng bảo dạ xong việc sẽ gặp em. Tôi chưa từng trải nghiệm kiểu này bao giờ nên tò mò, có phần háo hức. Tôi điện thoại cho em, nói mong muốn, cứ tưởng em hồ hởi chào mừng, ai ngờ “em không muốn gặp anh ngoài đời”. Tôi sốc phết, địt mẹ, đáng đời cái thằng tôi tưởng bở, chín chắc đéo gì đã đỏ. Mê văn chương và mê cái thằng người là khác hẳn nhau. Tiên sư bố đứa nào bảo văn là người nhá, láo khoét, tát phát chết giờ.
Hà nội lạnh sun vòi thế mà Sài gòn nắng chang chang. Cái anh thời tiết hay thật, nhưng chỉ là về mặt tự nhiên thôi, chứ về mặt con người mà nói nó làm cho tôi mệt bỏ mẹ. Công việc tôi gói gọn 2 tiếng đồng hồ buổi chiều là xong. Dân Sài gòn nói ít, không dông dài nhưng chắc cú, được việc, khác hẳn với bọn Hà nội, nói lắm, nói như đúng rồi mà làm thì, hehe, như khẹc.
Chiều Sài gòn bâng khuâng. Tôi mượn cái ghế nhựa của thằng bảo vệ [url=http://www.truyencuoitieulam.com/tag/khach-san/][color:8fa3=#2361a1]khách sạn[/color][/url], đặt đít ngồi, trầm tư nhìn phố xá, trông như thi sĩ lên cơn. Tôi buồn, buồn rất thật. Thật đấy! Bất giác, tôi nghĩ đến em khi nghe bài hát gì mà “con gái nói có là không, con gái nói không là có đó” từ cái xe đẩy rao bán thuốc chuột dạo. Tôi rút phắt máy, gọi em. Tôi bảo tôi xong việc rồi, mai về, phải gặp em một cái mới thỏa. Đấy là tôi phét thế, chứ trong kế hoạch tôi còn phải đi gặp nhiều người khác, chả việc nọ cũng việc chai, mất cũng phải hai ngày. Giọng em trong veo, hỏi lại tôi đang ở đâu, rồi đề nghị tôi qua cafe dưới tòa nhà em làm việc. Ối giời, khách sạn tôi ở ngay cạnh.
Tôi đến trước, bú bia tươi 2 in 1, tức uống 2 tặng 1. Loại thùng nước gạo như tôi bú bia thế mới phấn khởi. Tôi khoan thai chờ, mất 15 phút. Như nhẽ thường tôi đã vẩy đít đi từ lâu, nhưng với em, tôi coi thường hết, vả lại đêm nay tôi cũng chả bận gì. Sài gòn đèn giăng mắc, thơm tho, bia bú ngoài hiên lộng gió, lòng hồi hộp chờ [url=http://www.truyencuoitieulam.com/truyen-cuoi/cuoi-1-chut/gai-xinh/][color:8fa3=#2361a1]gái xinh[/color][/url], mẹ, thú gì bằng.
Em đến, váy mỏng công sở điệu đà, nước hoa ngào ngạt. Tôi định chìa tay bắt nhưng thấy vô duyên bỏ mẹ. Tôi chỉ đứng lên thôi, chìa tay, chỉ nghế, mời em ngồi. Tôi bảo em gọi đồ uống, em bảo em gọi rồi, chỗ nầy em hay ngồi nên bọn bồi biết gu đồ uống. Chẳng biết em gọi gì nhưng lúc bưng ra tôi hoa hết cả mắt, bốn năm loại cốc nhỏ to hình thù lạ mắt, chế chế pha pha, lửa xanh lè.
Chúng tôi lại nói những câu chuyện không đầu không cuối, nếu như không có cái ồn ào, nồng nàn của Sài thành thì cảm giác còn nhạt hơn nước ốc Hồ Tây. Nhưng chẳng sao cả, tôi đang vui và em lại rất đẹp. Tôi cố hỏi em việc sao em biết số điện thoại của tôi để mà nhắn tin, em [url=http://www.truyencuoitieulam.com/cuoi-1-chut/][color:8fa3=#2361a1]cười[/color][/url] bí hiểm, bảo nổi tiếng như anh nhiều em còn muốn lấy cả người. Tôi sướng quá nên cũng không truy nữa. Nếu trên đời nầy có hạnh phúc, thì đứng đầu bảng là tôi.
Bọn bồi kê thêm bàn ghế, thắp nến lung linh. Giờ tôi mới để ý, mai là giáng sinh rồi. Có điều chúng kê bàn ghế liền vào bàn tôi và em đang ngồi. Em bảo, lát bạn em tới. Em còn nháy mắt tinh nghịch với tôi, thì thầm, toàn em xinh, lại thông minh nữa. Lạy chúa lòng lành, đêm nay con sẽ sa ngã, thậm chí có thể chết, có gì mai con sẽ xưng tội với ngài sau, nhá!
Bạn em đến. Chúa ơi, con lại thề, nếu ngài ở trên cao soi xuống chắc ngài cũng động lòng và thầm ghen. Có đến 8 thiên thần, và em là thứ 9. Một mình tôi với 9 thiên thần, Sài gòn hoa lệ, tót vời cũng đến thế là cùng. Chúng tôi đón giáng sinh sớm, chỗ tôi và 9 thiên thần ngồi chẳng ai dám bén mảng, họ lẳng lặng ăn uống và ngắm nhìn. Ngoài kia, đại lộ hào nhoáng nhất Sài thành tắc một quãng dài.
[url=http://www.truyencuoitieulam.com/wp-content/uploads/2010/12/1293261162tranhvui24htainancuaonggianoel6.jpg][img(0px,402)]
http://www.truyencuoitieulam.com/wp-content/uploads/2010/12/1293261162tranhvui24htainancuaonggianoel6_thumb.jpg[/img][/url] Tôi trở về khách sạn trong cơn say chập trùng. Hai ngày sau tôi đi việc bằng cách bắt thằng bạn nghỉ làm chở đi bằng xe máy. Ngày về tôi bắt một thằng bạn khác đến trả tiền khách sạn. Tôi còn cứt tiền. Hẵng may, vẫn còn chiếc vé khứ hồi ra Bắc, mỗi tội ra đến nơi lại trễ mẹ giờ. Tôi quên không chỉnh đồng hồ. Giờ Hà nội và Sài gòn chênh nhau 15 phút. Có hề gì, tôi chờ chuyến sau. Tôi vào nhà vệ sinh, phujt đúng 15 phút thì…lên. Lên tàu bay, tiên sư bố các con giời ạ!